Bạn đang xem : Những Bài Thơ hay về Tuổi Học Trò hồn nhiên và đầy xúc cảm khó quên

Có lẽ khi chúng ta trưởng thành rồi thì chúng ta mới nhận ra tuổi học trò chính là độ tuổi đẹp nhất, đó là độ tuổi chúng ta hồn nhiên nhất, ngây ngô nhất. Thời gian dần trôi đi, và dường như cuốn nó theo cái dòng chảy của thời gian, để rồi khi bất chợt nó ngồi nơi đây, nơi chỉ còn một mình nó, thì những kí ức của những người bạn, những hồi ức về tình cảm tuổi học trò lại ùa về với nó. Và để các bạn gợi nhớ về ký ức tuổi học trò thì bài viết dưới đây, chúng tôi sẽ gửi đến các bạn những bài thơ hay về tuổi học trò, cùng theo dõi bạn nhé!

Những bài thơ hay nhất về tuổi học trò

Kỷ Niệm Thời Áo Trắng

Nắng ươm hồng trải nhẹ bóng chiều rơi

Tô điểm sắc bâng khuâng trời cõi hạ

Vùng kỉ niệm dâng trào không hề xóaTuổi học trò ôi đến lạ vấn vươngThắm rạng ngời màu áo thật mến thươngNhư mây trắng khắp sân trường phủ bọcGhế đá cũ hàng cây bàng cạnh gócBiết bao mùa lũ bạn học bài thiVỏn vẹn còn khoảnh khắc buổi chia tayBằng lăng tím buồn thêm vì cách biệtXin gửi khuyến mãi ngay chút niềm kia da diếtNhững tạ từ nên đem viết thành thơ .

Tình yêu toán học

Lối vào tim em như một đường hàm sốUốn vòng vèo như đồ thị hàm sinAnh tìm vào tọa độ trái timMở khoảng chừng nghiệm có tình em trong đóÔi mắt em phương trình để ngỏRèm mi mịn màng nghiêng một góc anphaMái tóc em dài như định lí BunhiaVà môi em đường tròn hàm số cosXin em đừng bảo anh là ngốcSinh nhật em anh Tặng Kèm trái cầu xoayVà đêm Noel hình chóp cụt trên tayAnh giận em cả con tim thổc thứcMãi em ơi phương trình không mẫu mựcEm là nghiệm duy nhất của đời anh .

Tình yêu Lý học

Anh gặp em cảm hứng một tình yêuHai ánh mắt giao thoa và nhiễm xạAnh hoảng sợ lao vào trường điện lựcTìm quang hình chinh phục trái tim emKhi đêm về cường độ nhớ thâu đêmTrong giấc mơ hình em là ảo ảnhAnh vẫn bước trên con đường quý đạoHai cuộc sống giao điểm ở nơi đâu

Màu tím thuỷ chung

Người ta bảo màu tím là chung thuỷTím chân thành son sắt của con timTím u buồn với dáng dấp im lìmTím đau khổ của tình yêu đổ vỡ .Tím là sắc hoa màu nhung nhớTím đoan trinh biểu lộ ở tâm hồnTím bí mật chịu đựng mọi đơn độcTím son sắt cho đi không đòi lại .Tím đã yêu ai là mãi mãiTím không cần nhung lụa với vàng sonTím đơn sơ trong đời sống tâm hồnTím gật đầu thả mình trong bóng tối .Tím bước tiến không có hoa trải lốiTím cuối đầu thua thiệt với quyền uyTím chua cay khi tình chẳng còn gì ?Tím u hoài với niềm đau chất ngất .Tím lặng lẽ yêu gió buốt vào lòngTím thương sầu ai có biết cho chăng ?Tím run rẩy dưới trời đông băng giáKhông hiểu sao tôi lại yêu màu tímCó lẽ tím dại, tím buồn, tím đơn độcThương màu tím bơ vơ chiều chủ nhật

Nhớ mùa hạ xưa

Tháng tư về phượng đỏ thắm sân trườngChợt nhớ mối tình đáng yêu và dễ thương ngày ấyBài thơ tình anh viết trên trang giấyTrao em rồi sao vẫn thấy bâng khuângÁnh mắt giao nhau trong dạ lâng lângSao quên được cái tuổi hồng ngày đóThuở học trò mộng mơ cùng mây gióHai đứa mình luôn gắn bó bên nhauAnh chở em đi bất kể nơi đâuTrên chiếc xe đạp điện bạc mầu sơn trócEm ngồi phía sau gió vờn mái tócSuốt một thời ta cùng học cùng chơiNụ hôn đầu anh vẫn nhớ em ơiThật ngọt ngào khi bờ môi gắn chặtNguyện ước tương lai tình mình son sắtKhông có gì chia cắt được tình taTháng tám về mùa hè cũng trôi quaHai đứa chúng mình chia xa hai lốiCũng vì rất lâu rồi một thời nông nổiTa mất nhau rồi biết lỗi của aiThời gian phôi pha bao tháng năm dàiGiờ nhận ra ta đều sai em ạAnh về đây khi sân trường vào hạNhớ em nhiều anh nhớ cả hè xưa .

Cơn mưa sân trường

Mùa hạ về trời trong xanh đầy nắngEm nhớ không thời áo trắng thời xưaCó những chiều trời bất chợt đổ mưaHạt mưa rơi sân trường xưa loang nướcCó nỗi buồn không thể nào nói đượcKhi ta ngồi trong lớp đếm mưa rơiHạt mưa nào nghe lạnh buốt trong tôiHạt mưa nào chơi vơi trong nỗi nhớNgày mai đây khi kẻ đi người ởGiọt mưa nào như không nỡ chia tayGiọt lệ sầu làm ướt đẫm bờ miAnh vẫn biết anh đi em buồn lắmSân trường rơi rơi đầy hoa phượng thắmNụ hôn ngọt ngào say đắm trong mưaNgày lên đường em đã tới tiễn đưaNơi mặt trận anh nhìn mưa nhớ quáNhớ sân trường nhớ cơn mưa mùa hạAnh trở về trường xưa đã đổi thayGặp lại em tay ta nắm trong tayNơi trường lâu nay em là cô giáoMối tình xưa trải qua bao giông bãoHai đứa mình mãi tuyệt vời một đôi .

Tình yêu áo trắng

Nỗi nhớ đầu đời em nhớ về anhNhớ tuổi học trò tình xanh ước vọngÁo trắng tan trường bay trong gió lộngE ấp thư tình giấc mộng tiên phong .Ký ức ngọt ngào năm tháng vẹn nguyênLưu lạc trăm miền tình xưa còn đóCó cây còng già bạc đầu trong gióLớp vỏ xù xì còn rõ hàng tên .Ai xa ai rồi, ai nhớ ai quênNhân chứng tình đầu đôi tên còn đóNét chữ nghiêng nghiêng với dòng mực đỏBên cạnh hoa hồng còn có đôi tim .Mấy mươi năm rồi tăm cá bóng chimNgười ở phương xa, người tìm kỷ niệmĐể giấc mơ xưa nữa chừng tắt lịmNuối tiếc ngập lòng chiều tím hoàng hôn .Mùa hạ lại về nỗi nhớ dài hơnNhớ cây còng già trước sân trơ trọiAi ở xa xôi có từng về lại

Dáng Thầy

Ngắm nhìn gió thổi chiều nayRồi em bỗng thấy tóc thầy bạc thêmNgỡ đâu bụi phấn trên thềmMà hồn xao xuyến nhẹ êm cõi lòngBao năm chờ đón cùng mongQuay về lớp học đứng trông bóng thầyGió đưa thoang thoảng làn mâQuay về trường cũ mà thầy đi xa .Nhiều năm xa cách quê nhàTrường xưa vẫn đợi, cây đa vẫn chờThời gian dệt mấy vần thơCho em nhận lấy bến bờ yêu thươngThầy ơi ? Nhớ nắng sân trườngNgày còn đi học vấn vương tâm hồn .

Nhớ Quá Bạn Tôi ơi

Chiều nay về thăm trường cũTìm nhặt những cánh phượng rơiKỷ niệm xưa giờ yên ngủPhong sương sỏi đá một thờiDĩ vãng im lìm rêu phủSân trường xưa ta đi dạoGốc phượng già như nhắn nhủTình xưa không nói lên lờiNửa đời quay cuồng vần vũTrở về bỗng thấy chơi vơiBạn bè đâu còn đông đủGiờ đây mỗi đứa một nơiCó đứa đã thành triệu phúCó bạn còn khó trong đờiCó đứa ra quân xuất ngũCó bạn vĩnh viễn xa rồiGió lay cây buồn ủ rũChợt nghe lệ đắng bờ môiMong được trở lại quá khứNhớ quá những bạn tôi ơi .

Thơ tình tuổi học trò: Nụ hôn trộm

Đầu năm học .. hắn xin chung ghế .Ngoảnh không nhìn cứ thế ngồi đi .Hắn cười thích quá hì .. hì .Mặt nhìn thấy ghét sao chi lạ lùng .Hắn học tệ .. ngồi cùng bực quá .Bài tập về hắn chả thèm xem .Thế là cô bảo mình kèm .Mỗi ngày cuối tiết bài đem nhắc chừng .Ngồi nói nhảm .. chẳng ngừng một phút .Mượn cái này .. rồi chút mượn kia .Bực mình ta mới bàn chia .Vạch ngay ranh giới thước lia đánh liền .Rồi từ đó .. hắn hiền ra mặt .Thiệt hay là .. bày đặt chuyện chi .Nghi ngờ hắn có mưu gì .Nên ta chú ý mà khi đề phòng .Một buổi ấy .. tỏ lòng hắn gởi .Thơ mấy dòng .. cùng với kẹp nơ .Nhận rồi tim bỗng dại khờ .Thuộc lòng bốn khổ vần thơ hắn làm .Rồi ranh giới tham lam hắn lấn .Thương hắn rồi nên vẫn không sao .Hỏi lòng thích thật khi nào .Đâu rồi cái tính làm cao thuở đầu .Cuối năm học .. sao mau đến thế .Xa mái trường .. xa ghế bàn đây .Xa cô xa bạn xa thầy .Hắn buồn len lén cầm tay chẳng rời .Muốn nói nhỏ .. vài lời em nhéMặt sát vào .. tai ghé gần anh .Tưởng là câu chúc an lành .Nụ hôn vụng trộm hắn dành đã lâu .

Những bài thơ về tuổi học trò xúc động

1. Giã từ áo trắng thơ ngây (Tác giả: Huyền Thư)

‘ Giây phút cuối, xa rời ngôi trường cũXa bè bạn, nơi ấp ủ niềm thươngTuổi học trò, lưu luyến mộng yêu đươngGiờ cách trở, nỗi buồn vương khóe mắtChân bước mãi, biết lòng đau như cắtChẳng dám nhìn, chỉ cúi mặt quay điLệ chảy đầy, tuôn ướt cả bờ miÔm kỷ niệm, bẽ bàng khi tiễn biệtMàu phượng đỏ, tiếng ve sầu da diếtĐành chôn vùi, những tha thiết từ đâyThôi giã từ, bao ước vọng thơ ngâyThôi khép kín, chuỗi ngày mơ với mộngTôi đứng giữa khung trời cao lồng lộngMắt dõi nhìn, khoảng chừng xa rộng thênh thangTự hỏi lòng, ngày tháng sẽ dần tanHay nhớ mãi, dẫu thời hạn chẳng đợi ’ .

2. Nhớ tuổi học trò (Tác giả: Đỗ Thị Kim Thoa)

Đã bao mùa nhìn phượng vỹ đơm hoaĐã bao năm xa rời trường học cũBạn bè xưa biết có còn đông đủ ?Thầy cô xưa biết ai mất ai còn ?Đứa đường đời sự nghiệp trải thênh thangĐứa vắn số vùi sâu ba tất đấtĐứa bạo bệnh đếm từng ngày lay lấtĐứa cuộc sống nhẹ tựa khói sương bayBao nhiêu năm ngày ấy buổi chia tayTrang lưu bút bao nhiêu điều gói ghémChút vấn vương chưa một lần hò hẹnCánh phượng hồng trao vội phút chia tayAi ngập ngừng che giấu mối tình siAi vô tư hay vờ vịt không biếtSợ nước mắt nhoè trang thơ ly biệtMiệng mỉm cười sao khoé mắt cay cay …Tuổi học trò đẹp tựa những áng mâyMàu trắng muốt trên nền trời xanh thắmBạn bè ơi trong lòng yêu yêu lắmCó một thời cháy bỏng những đam mê ’ .

3. Thương lắm tuổi học trò (Tác giả: Chưa rõ)

‘ Tuổi học trò ơi, thương lắm mái tóc mâyEm đạp xe qua phố dài phượng vỹNghe trong gió, lời ai thủ thỉCho mình về cùng lối với cậu nghe !Tuổi học trò ơi, thương lắm tiếng veCánh phượng ép đỏ trang sách nhỏLời thầy cô thân thương còn đóCả bụi phấn nào rơi trắng tham vọng .Tuổi học trò ơi, thương lắm những vần thơCũng vụng dại, ngu ngơ thời đang lớnCó cánh cò, chở giấc mơ cha trĩu nặngCó ánh mắt người, sao lén nhìn ta .Thương biết bao, những ngày tháng đã xaTrong trẻo quá, chẳng khi nào thấy lạiCon tàu đã qua, sao qua mãi mãiCó chuyến tàu nào cho tôi trở lại, tuổi thơ tôi ? ’ .

4. Một chút hoài niệm tuổi học sinh (Tác giả: Quê hương)

‘ Qua rồi cái tuổi học viênQua rồi cái tuổi chúng mình ngây thơTuổi xuân dệt bao tham vọngTung tăng cắp sách đón chờ tương laiQua rồi những buổi sớm maiÁo dài phấp phới cùng ai tới trườngTinh khôi như những giọt sươngHoa phượng đỏ thắm rợp đường tuổi thơQua rồi những buổi ban trưaTan trường ai đón ai đưa đi vềVi vu trên quãng đường đêÁo dài phấp phới tóc thề ngang vai .Qua rồi ký ức một maiQua rồi những tháng năm dài mộng mơTuổi xuân dệt muôn ý thơCho ta hoài niệm thẫn thờ trong tâm ’ .

5. Tuổi học trò (Tác giả: Nguyễn Mây)

‘ Lặng nhìn chiếc lá bàng rơiLàm em nhớ lại cái thời học viênTuổi thơ trọng nghĩa nặng tìnhThầy cô bè bạn chúng mình bên nhau !Bảng đen trang giấy trắng phauBút chì – thước kẻ – sáp màu nhỏ xinhVới tà áo trắng khiết tinhThướt tha trong gió dáng hình thanh tao !Tới trường í ới gọi nhauMày, tao, cậu, tớ dạt dào niềm vuiCái thời cắp sách xa rồiThầy cô bè bạn mỗi nơi một người !Hỏi rằng bạn có nhớ tôi ?Thầy cô ngày ấy giờ đây ở đâu ?Tóc xanh giờ cũng điểm màuPhai theo năm tháng dãi dầu nắng mưa !Thầy cô chắc vẫn như xưaVững tay chèo lái để đưa học tròBao đêm trăn trở âu loBên trang giáo án mong trò học nên !Cơm cha áo mẹ không quênThầy cô dạy chữ lớn lên xây đời ! ’ .

6. Dòng lưu bút (Tác giả: Quốc Phương)

‘ Dòng lưu bút … sổ tay còn đóHè lại về … phượng đỏ sân trườngNgười nay tóc đã điểm sươngMà bao kỷ niệm vấn vương trong lòngCó những lúc … ước mong trở lạiCái thời mà … dưới mái trường xưaCùng nhau đùa nghịch sớm trưaThương thầm nhớ trộm đón đưa cuối chiềuTình khờ dại … cô liêu lẻ bóngChỉ đơn phương … ca vọng khúc tìnhRằng người thiếu nữ dáng xinhYêu mà không dám tỏ tình là saoDòng lưu bút … đi vào tâm lýBao năm rồi .. ngự trị trong timNổi trôi đời sống kiếm tìmMỗi mùa phượng nở đắm chìm nhớ nhung ’ .

7. Một thời đã xa (Tác giả: Phương Nguyễn)

‘ Xa xa nghe tiếng trống trườngMà sao cảm thấy trong lòng lệ tuônNhớ về bóng hình thân thươngNhớ ngày cắp sách một thời đã qua .Nhớ cành phương vỹ là đàTiềng ve rộn ràng gọi mùa hè sangNhớ từng ghế đá thân quenNhớ tà áo trắng thướt tha hôm nào .Bao nhiêu kỷ niệm dạt dàoBỗng dưng gợi lại trong tôi thế nàyNhớ từng giọng nói của thầyNhớ dòng nước mắt ngày nào xa nhau .Giờ đây lòng dạ xuyến xaoNhớ trang lưu bút hôm nào trao tayXa nhau mười bốn năm dàiMà tôi cứ ngỡ như thể trong ngày hôm qua ’ .

8. Nỗi nhớ mùa hè (Tác giả: Tạ Quang Sum)

‘ Có những mùa hè không hề trở lạiĐể tiếng ve, nặng trĩu cánh phượng hồngTrang sách cũ … mờ xa, rồi xa mãiKhúc nhạc lòng, vương nỗi nhớ bâng khuângNgười năm ấy tay còn lem dấu mực !Hay đã phôi pha theo mấy dặm trường !Còn nhặt lá vàng, mỗi mùa thu tới !Hay đã … lên thuyền xuôi bến cùng ai !Mùa hè xưa, vườn hoa – bướm tung tăngÁo dài thấp vai đi bên tóc ngắnBạn bè xầm xì, trêu đùa … tinh nghịchBước vội, nhìn nhau đỏ mặt, thủ thỉ …Mùa hè xưa, nắng lụa dải bên tuy nhiênTiếng chân ai lao xao về lối sỏi !Để một người bỗng dưng thành thi sĩNắn nót hoài … lận đận những vần thơAi lên bảng ấp úng bài chưa thuộc !Ai dưới lớp nhìn, mắt thoáng rưng rưng !Ai ngúng nguẩy tóc bên thềm bục giảng !Ai như ‘ gã khờ ’ ngọng mãi … thành câm !Ai còn giữ mùa hè trong kỷ yếu !Cánh hoa khô thơm ngái tuổi học tròAi gặp lại ! ai xa, rồi biến mất !Để suốt đời thương mãi mùa hè xưa ! ’ …

Những bài thơ về tuổi học trò hồn nhiên, vui tươi

Bài thơ: Mùa phượng đỏ – Chu Minh Khôi

Sân trường kẻ lề hạ bằng phượng đỏThầy cô kẻ lề ta bằng trang vở mùa thiSau tiếng trống tan trường, ta vẫn một nguyên hàm tuổi ngọcBiến số còn xanh một chớp mi .Rồi hoàn toàn có thể sau mười năm ra điTa lại khóc cho những điều ngày thời điểm ngày hôm nay chưa biếtRồi hoàn toàn có thể mười năm còn hẫng giữa cuộc vui ngày họp lớpSau chớp mi của H. giờ đây, ta có lỗi gì không ?Ai chợt ưu tư trước ngưỡng cửa đời mìnhAi ép chết khô một xác ve trong trang lưu bútTa nao lòng bên cây gạo già rêu mốcKhông dám khắc tên mình sợ chạm nhói tên em .Phép toán ngày hôm nay không đúng đến vô cùngLận đận, thành danh làm thế nào chia đề ta và bạnNhớ thương ơi đừng khi nào khô cạn .Lối gió hờn nét phấn buổi tiên phong .

Bài thơ: DẠI KHỜ! – Phan Thúc Định

Ta ngồi ủ nắng đầu đôngBổi hồi nhớ thuở má hồng mắt xanhNhớ về cái tuổi mong manhTrộm nhìn áo trắng rồi thành ngẩn ngơ !Sáng mai đến lớp đợi chờÉp vào nhật ký dại khờ niềm riêngEm thì chẳng chút chung chiêngDửng dưng đi giữa những miền tôi phiêu !Tháng năm goí lại một chiềuPhượng bầm cửa lớp lời yêu ứ lòngThôi đành gửi chốn thinh khôngKhắc dòng lưu bút vào trong ngực mình !Mỗi lần tuổi mộng hồi sinhPhượng bầm chiều ấy thình lình tươi nguyênMong manh hương tóc bên thềmNgẩn ngơ tuổi dại bắt đền răn reo !

Bài thơ: ÁO TRẮNG BÂY GIỜ – Hoàng Minh Tuấn

Áo trắng thời nay hỏi có hiền ? !Tan trường ai đợi dưới hàng hiênSình sịch ôm nhau đi bát phốChẳng cafe thì cũng ly kemÁo trắng thời nay hỏi còn ngoan ? !Ra đường nghe nhạc chẳng nhìn ngangĐiện thoại mưu trí nàng lướt webReo khổ lắm thay mấy chàng traiÁo trắng thời nay cười giòn tanRạng ngời trên khuôn mặt hân hoanXe máy không sang đâu thèm ngóKhối kẻ thê thảm đến ngỡ ngàng !Áo trắng giờ đây ít giận hờnThích thì áo trắng cắt đứt luônLại có cơ may bao kẻ khácGiận hờn thôi nhé liệu có còn ? !Hè nay áo trắng chẳng đến trườngTiếng ve còn đó khúc nhạc thươngPhượng đỏ bằng lăng còn trao tặngOnline Facebook áo trắng thương !Áo trắng sau hè đi về đâuĐại học trong nước hay trời ÂuThôi thì cũng tuỳ theo gia cảnhGặp áo trắng giờ có dễ đâu ? !Hoài niệm áo trắng của thời xưaSuy ngẫm về áo trắng giờ đâyThời gian trôi đi nhiều dịch chuyểnÁo trắng giờ đây chẳng như xưa !

Bài thơ: TỚ TIN RẰNG CẬU BIẾT – Hoa Diên Vỹ

Mình nhớ rõ trong suốt thời đi họcDẫu ánh nhìn có trao gửi về đâu .Vẫn tuyệt nhiên chỉ duy nhất một màuMàu mắt cậu lộng lẫy như biển nhớ .Mình nhớ rõ cái thời xưng cậu tớTiếng bạn bè còn e ấp để dành .Chẳng mơ xa những giấc mộng yến oanhMà tranh thủ nâng niu từng khoảng thời gian ngắn .Mình nhớ rõ thuở dỗ dành kẹo mútCậu lớn rồi nhưng tính khí trẻ con .Cứ nhăm nhe tua điệp khúc dỗi hờnHại não tớ lo trăm phương ngàn kế …Rồi lâu lâu lại phân loại bàn và ghếBa lô hồng làm vệ sĩ ở bênNếu vô tình tay tớ có đặt lênSẽ lãnh đủ trăm vạn lần cái nhéo …Trót dại mồm “ dạo này nhìn hơi béo ”Thôi hết đời từ đấy biết mặt nhau .Dẫu có mua được ngựa chín hồng maoGà chín cựa cũng đừng hòng xin lỗi …Nhưng chỉ cần một tập thơ nóng nựcKiểu “ thơ tình trong ngăn cặp ” lốp-biNgay tức thì mọi chuyện sẽ trôi điTrong yên lặng độc lập kia lặp lại .Mình nhớ rõ suốt những ngày thơ dạiMột lời yêu cũng không kịp tỏ bày .Một bàn tay chẳng dám nắm bàn tayMột ánh mắt cũng sợ người phủ nhận .Mình nhớ rõ đến chia tay cũng vộiNgày ra trường không hứa hẹn điều chi .Hoa phượng rơi lúng túng bước phân lyThương đến độ chung đường còn không dám .Mình nhớ rõ năm ấy, tròn mười támNửa trẻ con nửa người lớn chưa đành .Là thanh xuân, là bí hiểm để dànhCậu, cô nàng người tớ thương da diết …Dẫu không nói tớ tin rằng cậu biết …

Bài thơ: NHỚ! – Nguyễn Đức Phúc

Nhớ rất lâu rồi đi họcHai đứa mãi hẹn hòCả hai cùng mơ ướcĐời đi chung chuyến đò .Con đường làng quen thuộcGhi lời hai đứa mìnhCả dấu chân thưở trướcIn vào đất nguyên hình .Đất nước có cuộc chiến tranhAnh phải đành gác sáchLúc ra đi em khócHẹn anh ngày quay trở lại .Mùa thu ta tạm biệtMùa đông dài tái têMùa xuân hoa nở lộcQuả ngọt đón mùa hè .Anh đi mãi không vềMấy năm trời mặt trậnViết thư về mấy bậnNào có thư hồi âm .Đất nước rạng ngày xuânMừng quê nhà thống nhấtXốc balo lật đậtAnh trở về tìm em .Anh về nhà đêm hômQua nhà em đóng cửaMẹ bảo đừng sang nữaEm đi lấy chồng rồi .Nghẹn ngào nước mắt rơiAnh cố ý gặng hỏiNhưng mẹ anh không nóiChỉ biết ngồi lặng im .Có một điều anh tinLà mẹ anh nói thậtVì nhà anh nghèo nhấtAnh lại ra mặt trận .Mẹ bảo nó nói thươngNhưng không chờ được nữaHoa có thì, có lứaChờ anh biết khi nào .Mẹ nói tim anh đauMẹ nói lòng anh xótAnh lục tìm trong bópVật kỷ niệm nguyên hình .Ôi kỷ vật vô tìnhMi làm chi ta nhớThôi từ nay vứt bỏCủa một thời yêu nhau .Đành nén lại nỗi đauThi vào trường Đại họcNhững ngày đầu vẫn khócTiếc thương một mối tình .Rồi thời hạn học viênXua tan đi nỗi nhớPhần vì lo bài vởPhần bạn mới vui nhiều .Và rồi anh lại yêuLại dựng xây tổ ấmNghĩa tình quê thấm đẫmAnh lại về thăm làng .Đứng trên cầu sang ngangNhớ đò qua thưở trướcĐường làng quê quen thuộcBê tông hóa cả rồi .Lại gặp em, em ơiỞ trong thực trạng mớiEm làm anh khó nóiMà nói gì được giờ .Anh nhìn đứa trẻ thơAnh nhìn sang người mẹĐứa trẻ khóc cào xéCứa tim người đang nghe .Em kể từ dạo đóLấy chồng theo chồng thôiNay bị chồng ruồng bỏĐi theo gái khác rồi .Em nói nước mắt rơiMà tim tôi băng lạnhNước mắt tôi ráo hoảnhTìm đầu câu vấn đáp .Tôi có mái ấm gia đình rồiBiết làm thế nào được nữaBiết là sai rồi sữaTình yêu hết cách rồi .anh cầu mong đất, trờiAnh cầu mong em khỏeBiết rằng là không hềVẫn mong em yêu đời .Mong em tìm được ngườiĐi cùng em chặng cuốiCủa đời một con ngườiTình yêu luôn là mới .

Bài thơ: NHỚ MỘT THỜI ÁO TRẮNG – Ánh Tuyết

Áo trắng xa rồi áo trắng ơiMột thời hoa mộng tuổi đôi mươiMười hai năm chẵn cùng chung lốiBây giờ ngày ấy đã xa xôiTóc thề bên nón lá nghiêng cheTung tăng vui bước buổi trưa hèThời gian trôi dần trong lặng lẽNhớ thời áo trắng mắt đỏ hoe .Bạn hữu rất lâu rồi cũng xa rồiLối cũ giờ đây chỉ mình tôiNgười đi mang cả niềm mơ ướcĐể lại riêng tôi giữa cuộc sống .Với tay nhặt cánh phượng vừa rơiNghẹn ngào sao nói chẳng nên lờiBiết tìm đâu nữa thời áo trắngCó chăng chỉ là dư âm thôi. / .

Bài thơ: THÁNG SÁU – Hoàng Như Phượng

Cơn mưa bất chợt lao xaoVòm trời nao nao nỗi nhớTháng sáu nhìn nhau kinh ngạcNhuốm mầu hạ đỏ rưng rưng .Mùa thi rộn ràng tưng bừngLưu bút không ngừng nức nởTừng trang, từng trang nhắc nhớMột thời áo trắng ngây ngô .Tiếng cười, lời nói thầy côSao mà ấm êm đến lạTrống trường buồn không rục rãVe sầu ra rả chia xa …Nước mắt bỗng rưng nhạt nhòaTay trong tay nhau khoá chặtBờ môi run run im reCái thời đuổi bắt … còn đâu ?Lặng ngồi bên nhau thật lâuBảng đen, phấn trắng nhạt mầu

Bàn ghế không ai còn giỡn

Mai này ai nhớ ai quên ?Phượng hồng lặng lẽ bên thềmMang trên mình bao kỷ niệmGiờ chia xa đầy lưu luyếnTên ai xao xuyến bồi hồi ?

Bài thơ: NHỚ MÃI THỜI ÁO TRẮNG – Phan Thu Hà

Em mê mải với dòng lưu bútPhút chia xa kỷ niệm ùa vềChùm phượng đỏ rơi vào cuốn vởTrưa nắng hè bỗng rộn tiếng veNghĩ gì vậy mà em tư lựNhớ trường xưa ? Nhớ bạn nhớ thầyHay nuối tiếc một thời áo trắngMà em buồn trước lúc chia tayThời gian trôi cuộc sống là vậyCô bé trong ngày hôm qua – nay thiếu nữ rồiTôi nhìn em thấy lòng ấm lạiNhớ lại mình một thuở đôi mươiTôi cũng có một thời áo trắngGiống như em hay hát hay cườiÔm tổng thể vào tim kỷ niệmLàm hành trang để bước vào đờiTôi cũng đã từng yêu như thếYêu trang thơ yêu cánh phượng hồngVà đã tin vào lòng nhân áiHăm hở vào đời nào sợ gai chôngCảm ơn em ! Cảm ơn cô béĐã cho tôi tìm lại chính mìnhNhững gì tôi tưởng như đã mấtLại ùa về hiển hiện lộng lẫy …

Bài thơ: NGỎ LỜI YÊU

Tuổi học trò đầy ắp những yêu thươngSắc phượng hồng nơi sân trường rực rỡ tỏa nắngTiếng ve sầu hè về kêu than vãnMùa chia tay nỗi nhớ mãi đong đầyMắt trao nhau xao xuyến tận chân mâyCứ len dần chảy vào trong ký ứcCái nghéo tay lần tiên phong rạo rựcMãi bâng khuâng cho đến tận giờ đâyMối tình đầu ngấp nghé ở tuổi thơChẳng ông tơ bà nguyệt se duyên cảNgày tựu trường cứ thẹn thùng lạ lẫmHiểu ra rồi bao kỷ niệm vấn vươngHẹn hò nhau nơi góc nhỏ sân trườngLời vụng về bên hàng dương năm đóMắt mơ màng má nàng luôn ửng đỏTôi hấp tấp vội vàng trao thư ngỏ lời yêu !

Bài thơ: TRƯỜNG EM – Phan Tuyen

Ôi mái trường thân thương nhỏ béGiữa rừng xanh thăm thẳm bát ngátNgày ngày em vẫn đi quaSang bên ấy học thật là vui saoChiều nay bỗng đổ mưa ràoCon đường phía trước khác nào dòng sôngBao nhiêu mong ước chờ trôngBây giờ chia cắt thấy lòng xót xaKhi nào cầu mới bắc quaCho em đi học đường xa thành gầnCha em chẳng phải do dựBỏ con bao bóng băng dần qua sôngMẹ em cũng được yên lòngKhông phải lo ngại giữa dòng sông sâuCon mình rồi sẽ về đâuBởi dòng sông ấy chưa cầu bắc qua .30/10/2018

Bài thơ: NHỚ MÃI THỜI HỌC SINH – Tinh Tran Thi

Làm sao quên được những ngàyBên trường bên lớp bên thầy bên côQuên sao cái tuổi ngây thơHồn nhiên chớm biết mộng mơ bao điều .Quên sao mỗi buổi sáng chiềuBạn cùng trang lứa thân yêu đi vềTrên con đường nhỏ ở quêBao nhiêu kỉ niệm chẳng hề nhạt phai .Bạn bè cả gái lẫn traiCùng chơi cùng học không ai tách rờiKhi mùa phượng vĩ tới nơiVe kêu ra rả đến rồi mùa thi .Nhìn nhau chẳng biết nói gìBuồn vui lẫn lộn do tại sắp xaLúc này lưu bút mở raNhững dòng viết vội để mà trao nhau .Lượt lần bạn trước bạn sauGhi vào trong đó những câu thân tìnhTrắng trong lứa tuổi học viênVới bao nét chữ đẹp xinh tuyệt vời .Nay ngày ấy đã xa rồiBạn bè mỗi đứa mỗi nơi, mỗi nghềBạn thì lập nghiệp xa quêBạn thì cuốc mướn cày thuê trên đồng .Nhưng mà sâu thẳm trong lòngVẫn luôn nhớ mãi chứ không khi nàoQuên thời tinh nghịch ngây ngôBên trường bên lớp, thầy cô bạn hữu .

Bài thơ: HƯƠNG HOA DẺ – Hoàng Phan

Thuở học trò chân chất thơ ngâyĐôi bạn học làng trên làng dướiĐường tới lớp thường qua con suốiAnh hái bông hoa dẻ khuyến mãi ngay emNgày lại ngày cứ thế thành quenNhững bông dẻ ép vào cuốn sổThoảng hương thơm bay theo làn gióNhư tình thân đôi lứa học đườngRồi cuộc chiến tranh … mỗi đứa một phươngBiền bệt bao năm trời xa cáchAnh tạm gác giấc mơ đèn sáchĐi tòng quân đánh giặc miền xaNgày độc lập trở lại quê nhàAnh không gặp bạn thời niên thiếuHoa dẻ vẫn nở vàng bên suốiNhắc nhớ nhiều kỷ niệm cùng aiVắng tin nhau qua tháng năm dàiBỗng một sáng vô tình gặp lạiDẫu mái tóc điểm màu sương khóiÁnh mắt nhìn nhau chẳng thay đổi !Phút bồi hồi tay nắm bàn tayEm vẫn giữ bên mình cuốn sổBông hoa dẻ rất lâu rồi còn đóVẫn vẹn nguyên năm cánh vàng hươmHoa nhẹ nhàng lan tỏa hương thơmNhư muốn nói điều chưa nói đượcThời gian chẳng làm hương phai nhạtKhi lòng người luôn nhớ về nhau !

Bài thơ: HÈ BÂNG KHUÂNG….! – Huy Viễn

Hè đã về sao vẫn lặng tiếng veĐể phượng hồng trên cành còn e ấpDấu bâng khuâng vào mùa thi sinh độngBao trái tim rung nhịp đập bồi hồiNhớ một thời giờ cũng đã xa xôiEm bên tôi giọt buồn trôi mặn đắngVẫn còn đây kìa bao tà áo trắngNhưng tìm đâu. ? giờ em vắng xa rồiBiết nơi nào giờ em có nhớ tôi. ?Để lối xưa mình ta ngồi trong nắngBuồn vần thơ ru lòng ai thầm lặngTím bằng lăng giờ cũng chẳng theo vềGợi chút buồn bởi còn những đam mêCứ mỗi khi hè lại về nhắc nhởMột tình yêu dấu vào lòng trang vởHình như giờ ta vẫn ngỡ chưa xem

Bài thơ: TA RẤT NHỚ MÙA HÈ – Nguyễn Đình Cường

Ta rất nhớ mùa hèBởi tiếng ve dục giãTa chẳng quên mùa hạPhượng đỏ rực sân trườngĐã làm ta vấn vươngBao bè bạn cùng lớpLòng nặng – chân nhác bướcPhải chia tay thầy cô !Kỷ niệm buồn hong khôCánh phượng hồng ép dởBao nhiêu dòng chữ nữaCả tình yêu không lời !Hứa là bạn suốt đời !Giờ mỗi đứa mỗi nơiDòng lệ ứa lại rơiƯớt những dòng nhật ký .Nhưng rồi ta lại nghĩTrái đất vẫn quay trònLòng vẫn giữ sắt sonChúng ta còn gặp lại !

Bài thơ: NHỚ TRƯỜNG CHU VĂN AN – Lợi Nguyễn Thành

45 năm, nhớ mái trường ,45 năm, nhớ nắng đường Cổ Ngư ,45 năm, đã rồi ư ?Nhớ thầy nhớ bạn, nhớ từ hàng cây !Chu-Văn – An, ven hồ Tây ,Hè về gió mát, hương say sen hồ ,Trường tôi gần nhà Bác Hồ ,Có hàng rào xén ô rô xanh, bời !Ra đi gian nan, một thờiChỉ mong có lúc lại ngồi bên nhauHàn huyên, kể chuyện lâu nayCàng vơi nỗi nhớ, càng sâu nỗi lòng .Ngọc Hà trăm sắc hoa, mong …Chờ ai, vườn Bách Thảo đông lắm rồi !Cho tôi hò hẹn một lời ,Để đi tàu điện thăm Người Thụy Khuê ,Những ngày chủ nhật mê hồn ,Bơi thuyền thúng, vượt sang quê Nghi-Tàm ,Làng quê yên tĩnh lắng trầm ,Bắn cá xì đồng ; hái ổi rừng ương .Những ngày cắp sách đến trường ,Trưa nghe trống giục, chiều vương áo dài ,Nắng vàng chảy xuống đôi vaiCầu thang vang tiếng guốc cài gỗ lim .“ Tìm ai như thể tìm chimChim ăn bể bắc, tôi tìm bể đông ”Người ơi ! Người có biết không ?Nhớ ai, tôi vẫn ước mong về trường .Nhìn hàng phượng vĩ thân thương ,Nhớ ngày tiễn bạn lên đường tòng quânHàng phi lao chắn trước sân ,Bọn tôi đá bóng xoay trần ngoài mưaNhớ phòng thí nghiệm năm xưa ,Mùi gia-ven hắc ! sớm trưa miệt mài !Cho con được, cám ơn Thầy ,Cho con được hát những lời hát ru !Dang tay ôm gốc xà cừ ,Ôi ! cây đại thụ giờ đây còn đây .Dù đi đầu sóng, chân mây ,Vẫn nhớ, cột bóng, bên cây bàng già ! …Bây giờ tuổi đã xế tà ,Cái già lọm khọm, nó đà theo sau .Một mai dù có đi đâu ,Nhớ ngày hội khoá, rủ nhau “ mã hồi ” ! …Những gì qua, đã qua rồi !Những gì đọng lại, vẫn ngời dấu son !Xao XuyếnLòng trong trắng như mùi thơm sách vởChưa một lần vướng bận những sầu đauChỉ bâng khuâng khi mùa hạ qua mauVà sung sướng ngày khai trường chợt đếnTuổi học trò biết bao là kỉ niệm

Bâng Khuâng Tháng 9

Tôi nghe tiếng trống trường bâng khuâng tháng 9Nghoảng lại sau sống lưng mùa hạ đã qua rồiAi nép vội góc hiên trường kinh ngạcChờ heo may về vương tóc rối bayĐốm phượng vĩ cất vào ngăn cặp mớiThu soi gương tô bờ má thêm hồngĐừng vẫy gió thả rơi mùa cũ vộiKẻo nắng sân trường hỏi lá có vàng không ?Làn mắt biếc tiếng nói cười xao xuyếnAi thênh thang trong một khúc giao mùaTôi khép lại đôi dòng lưu bút cũGọi tháng 9 về nghe nhịp trống bâng khuâng

Học Trò

Ngày xưa nhớ tuổi học tròNhững chiều tan học mình chờ đón nhauNhớ gì trong gió lao xaoEm cười trong mắt mà sao ngượng ngùngSao em tôi cũng ngượng ngùngTừng màu hoa phượng thẹn thùng rụng rơiBài thơ đã viết hết lờiMuốn trao rồi ngại, ngại rồi không traoĐể mùa hạ ấy qua mauĐể rồi kỉ niệm đi vào tháng nămĐể giờ tôi đã xa xămCòn đâu trong gió tiếng thẹn thùng xưa

Những bài thơ ngắn về tuổi học trò

1. Mực tím dễ thương và đáng yêu áo trắng aiĐừng đem mây xuống vắng chân trờiEm đi một bước ta dừng lạiNghe tím dọc đường cỏ non phơi2. Ngập ngừng áo trắng ô hayBài thơ lưu bút trao tay thẹn thùngĐến rồi ngày đỏ rưng rưngCon ve rã giọng trên sống lưng phượng hồng3. Một chút thu vàng một chút ít xuânRằm trăng ngày ấy chẳng bâng khuângTinh khôi trang giấy thơm mùi vởCỏ rối đường về không vướng chân4. Áo nàng vàng tôi yêu hoa cúcÁo nàng xanh tôi mến lá sân trườngSợ thư tình không đủ nghĩa yêu thươngTôi thay mực cho vừa màu áo tím5. Một mai rồi tháng năm sẽ lớnAi sẽ quên một thoáng trời hồngSẽ quên có một người đợi trôngMột kẻ đứng dọc đường mãi đợi6. Vậy đó mà tự nhiên họ lớnTuổi 20 đã đến có ai ngờ ?Một hôm giai khúc mùa ve lạiĐứng ngẩn trông vời màu áo tuổi thơ7. Xin được mãi là thiên thần áo trắngGiọt mực hồn nhiên đậu lại trên tayXin nghe hoài loài sơn ca thánh thótCủa những ngày hoa nắng thơ ngây8. Đừng đến nữa ngày giã từ lớp họcĐừng chia tay để rồi ai cũng khócKhi tổng thể quanh mình hóa thân thươngVà đừng quên nghe một thuở học đường9. Hững hờ gió thổi rung câyMột bông hoa phượng rơi ngay đầu thềmRa sân định nhặt khuyến mãi ngay emNgờ đâu em đã đến xem trước rồi10. Kỉ niệm xưa ngỡ chừng như im bặtChợt hiện vế nguyên vẹn ở trong timNghe bâng khuâng sao cứ muốn đi tìmTháng ngày qua lấm lem màu mực tím11. Mấy nhịp cầu tre đưa ta về chốn cũChút ân tình xin nhắn gởi về aiNgõ vắng năm xưa giờ còn chung kỉ niệmKhi xa rồi còn đọng mãi trong tim12. Trong hơi thở của thời hạn rất khẽTuổi thơ kia ra đi cao ngạo thếHoa súng tím vào trong mắt lắm mê say .Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tayTiếng ve trong veo xé đôi hồ nướcCon ve tiên tri vô tâm báo trướcCó lẽ một người cũng khởi đầu yêu .Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêuBài hát đầu, xin hát về trường cũMột lớp học bâng khuâng màu xanh rủSân trường đêm – Rụng xuống trái bàng đêm .Nỗi nhớ đầu anh nhớ về emNỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹNỗi nhớ chẳng khi nào nhớ thếBạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi ?“ Có một nàng Bạch Tuyết, những bạn ơiVới lại bảy chú lùn rất quấy ”“ Mười chú chứ, nhìn xem trong lớp ấy ”( Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao ) .Những chuyện năm nao, những chuyện năm nàoCứ xúc động, cứ rối loạn biết mấyMùa hoa mơ rồi đến mùa phượng cháyTrên trán thầy, tóc chớ bạc thêm .Thôi hết thời bím tóc trắng ngủ quênHết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn và ghế cũQuả đã ngọt trên mấy cành đu đủHoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi !Em đã yêu anh, anh đã xa vờiCây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãiAnh nhớ quá ! Mà chỉ lo ngoảnh lạiKhông thấy trên sân trường – chiếc lá buổi tiên phong .

Những bài thơ về tuổi học sinh ngày tựu trường

TỰU TRƯỜNG – HUY CẬN

Giờ náo nức của một thời trẻ dạiHỡi ngói nâu, hỡi tường trắng, cửa gươngNhững chàng trai mười lăm tuổi vào trườngRương nhỏ nhỏ với linh hồn bằng ngọc .Sắp niềm hạnh phúc như chương trình lớp họcBuổi chiều đầu, họ tìm bạn kết hônTrong sân trường hướng dạo giữa Đào viênQuần áo trắng đẹp như lòng mới lạ .Chân non dại ngập ngừng từng bước nhẹTim run run trăm tình cảm ngần ngạiTuổi mười lăm gấp sách lại, đứng ngheLòng mới mở giữa tay đời ấm cúng .Tựu trường đó, lòng tôi vừa phát hiệnNỗi rối loạn thầm lặng ở trong rươngCủa chàng trai mười lăm tuổi vào trườngMắt đáng tin cậy và tóc vừa dưỡng rẽNgười bạn nhỏ ! Cho lòng tôi theo ghéKhông nỗi gì hoàn toàn có thể vuốt ve hơnĐêm tựu trường mùi hành lang cửa số mới sơnTủ mới đánh và lòng trai thơm ngát

NGÀY XƯA HOÀNG THỊ

Em tan trường vềĐường mưa nho nhỏChim non giấu mỏDưới cội hoa vàngBước em thênh thangÁo tà nguyệt bạchÔm nghiêng cặp sáchVai nhỏ tóc dàiAnh đi theo hoàiGót giầy thầm lặngĐường chiều úa nắngMưa nhẹ bâng khuângEm tan trường vềCuối đường mây đỏAnh tìm theo NgọDáng lau lách buồnTay nụ hoa thuônVương bờ tóc suốiTìm lời mở nóiLòng sao ngập ngừngLòng sao rưng rưngNhư trời mây ngợpHôm sau vào lớpNhìn em ngại ngầnEm tan trường vềĐường mưa nho nhỏTrao vội chùm hoaÉp vào cuối vởThương ơi vạn thuởBiết nói chi nguôiEm mỉm môi cườiAnh mang nỗi nhớHè sang phượng nởRồi chẳng gặp nhauÔi mối tình đầuNhư đi trên cátBước nhẹ mà sâuMà cũng nhoà mauTưởng đã phai màuĐường chiều hoa cỏMười năm rồi NgọTình cờ qua đâyCây xưa vẫn gầyPhơi nghiêng ráng đỏÁo em ngày nọPhai nhạt mấy màu ?Chân tìm theo nhauCòn là vang vọngĐời như biển độngXoá dấu ngày quaTay ngắt chùm hoaMà thương mà nhớPhố ơi muôn thuởGiữ vết chân tìnhTìm xưa quẩn quanhAi mang bụi đỏDáng em nho nhỏTrong cõi xa vời

CHO NHỎ NGÀY THI

Ngày thi sắp gần kề rồi đó nhỏNhỏ lo năm mà ta ngại tới mườiSợ bài thi làm nhỏ biếng môi cườiTa thật sự nghe lòng đau khôn xiếtTa tưởng tượng nếu nhỏ mà thi rớtNhỏ sẽ buồn như những lá thu bayLệ thắm nồng ướt đẫm chiếc khăn tayNhư có dạo nhỏ buồn ta phải đổTa tưởng tượng nếu nhỏ mà thi đỗNhỏ có mừng chưa chắc đã hơn taNụ nhỏ cười sẽ rực rở như hoaNổi sung sướng ửng hồng đôi má đỏNgày thi đã gần kề rồi đó nhỏTa không thi nhưng hồi hợp lạ lùngĐêm ta nằm cầu mong Chúa xót thươngCho nhỏ đỗ dẫu ta … người ngoại đạo .

TRƯỜNG HUYỆN – NGUYỄN BÍNH

Học trò trường huyện ngày năm ấyAnh tuổi bằng em lớp tuổi thơNhững buổi học về không có nónĐội đầu chung một lá sen tơ .Lá sen vương vấn hương sen ngátẤp ủ hai ta chút nhuỵ hờLũ bướm tưởng hoa cài mái tócTheo về tận cửa mới tan mơ .Em đi phố huyện tiêu điều lắmTrường huyện giờ xây kiểu khác rồiMà đến ngày hôm nay anh mới biếtTình ta như chuyện bướm xưa thôi .

CHIẾC LÁ ĐẦU TIÊN

Em thấy không, tổng thể đã xa rồiTrong tiếng thở của thời hạn rất khẽTuổi thơ kia ra đi cao ngạo thếHoa súng tím vào trong mắt lắm mê sayChùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tayTiếng ve trong veo xé đôi hồ nướcCon ve tiên tri vô tâm báo trướcCó lẽ một người cũng khởi đầu yêuMuốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêuLời hát đầu xin hát về trường cũMột lớp học buâng khuâng màu xanh rủSân trường đêm – rụng xuống trái bàng đêmNỗi nhớ đầu anh nhớ về emNỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹNỗi nhớ chẳng khi nào nhớ thếBạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi“ Có một nàng Bạch Tuyết những bạn ơiVới lại bảy chú lùn rất quấy ! ”Mười chú chứ, nhìn xem, trong lớp ấy( Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao )Những chuyện năm nao, những chuyện năm nàoCứ xúc động, cứ rối loạn biết mấyMùa hoa mơ rồi đến mùa hoa phượng cháyTrên trán thầy, tóc chớ bạc thêmThôi đã hết thời bím tóc trắng ngủ quênHết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn và ghế cũQuả đã ngọt trên mấy cành đu đủHoa đã vàng, hoa mướp của ta ơiEm đã yêu anh, anh đã xa rồiCây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãiAnh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lạiKhông thấy trên sân trường chiếc lá buổi tiên phong .

KHI MỚI NHỚN – ĐINH HÙNG

Khi mới nhớn, tuổi mười lăm, mười bảyLàm học trò mắt sáng với môi tươiTa bước lên chân vẫn dạo bên ngườiNgoài cặp sách trần ai xem cũng nhẹ !Đời thấp thoáng qua học đường nhỏ béPhố phường đời sống mới lên hoaTa ngồi nghe những tiếng thị thành xaHồn lơ đãng mộng ra ngoài cửa lớpNắng thuở đó khiến lòng ta hoảng sợTa nhìn cao mới rõ bị giam giữÔi tiếng nào vang bốn bức tường câm ?Không khí nặng mơ hồ thầy với bạnTa lớn lên, bước đường không số lượng giới hạnCó lẽ đâu kiềm giữ nổi tay ngườiTuổi hoa hồng tự tôn của ta ơi !Tình đã hẹn ở trên đường nắng mớiTa ném bút dẫm lên sầu một buổiXa vở bài, lan rộng ra sách ham mêĐã từng phen trèo cổng, bỏ trường vềXếp đạo đức dưới bàn chân ngạo mạnĐời thay đổi từ ngày ta dấy loạnSớm như chiều hư thực bóng hoa hươngTa ra đi tìm lớp học thiên đườngVà khi đó thì mẹ yêu ngồi khóc …Ôi ! khoái lạc những giờ trốn họcNhững bình minh xuân đẹp, những chiều thu !Bao cảnh nước mây đằm thắm hẹn hòKhi biếng gặp nhớ nhung pha màu áoHỡi thành đô với linh hồn bách thảoCòn nhớ ta chăng, tuổi trẻ tóc bay ?Làm học trò nhưng không sách cầm tayCó tâm sự đi nói cùng cây cốiRiêng ta nhớ những trưa hè sắc đỏĐường hoàng lan nắng động lối đi quenNhìn bóng cây chen bóng mộng hư huyềnTa đến đó lần đầu nghe rạo rực …Thấy phảng phất hình đôi vai, bộ ngựcLàn môi tươi in một nét son hồngCặp má đào phơn phớt ánh phù dungĐầu lả lướt mái tóc dài sóng gợnTa ngây ngất cả tấm thân vừa lớnBỗng rùng mình thở vội ánh dương quaTưởng hương thơm một da thịt đàn bà

KỶ NIỆM – ĐINH THU HIỀN

Chúng mình xa nhau đã ba mùa hoa nởNgười ta bảo rằng con trai dễ quênNhưng làm thế nào anh hoàn toàn có thể quên emCô bạn gái những ngày thời xưa ấyTiếng ve kêu trong đêm hè nồng cháy ,Đường đến trường thơm hoa Hoàng LanMái tóc học trò em cắt ngang vaiTrang vở mới chép bài thơ nho nhỏTình yêu đến giật mình như làn gióVụng về đâu biết nói cùng emTuổi học trò hay ước hay quênHay mơ đến những chân trời lạ lẫmLớp học bên hồ mây bay ngoài khung cửaBồng bềnh như những giấc mơMười bảy tuổi đầu mới tập toạng làm thơNghĩ về thơ như một điều tín ngưỡngNhìn cuộc sống qua kính màu lý tưởngChỉ một màu hy vọng rất xanhSao bấy giờ em lại nhìn anhĐể đến nỗi giờ đây anh phải nhớNào ai biết tình yêu là đau khổVà cuộc sống đâu chỉ màu xanh .

THƠ TÌNH CHO BẠN TRẺ – XUÂN QUỲNH

Vẫn con đường, vạt cỏ tuổi mười lămMặt hồ rộng, gió đùa qua kẽ láLời tình tự trăm lần trên ghế đáBiết lời nào giả dối với lời yêu …Tôi đã qua biết mấy buổi chiềuBao hoảng sợ, lo âu và niềm hạnh phúcTôi trăn trở nhiều đêm cùng hoa cúcĐợi tiếng gà thức tỉnh sự bình yênDòng sông này, bãi cát, cánh buồm quenHoa lau trắng suốt một thời quá khứTôi đã đi đến tận cùng xứ sởĐến tận cùng đau đớn, đến tình yêuBuổi chiều này sặc sỡ như thêuMuôn màu áo trong hoàng hôn rạng rỡBàn tay ấm, mái tóc mềm buông xoãÁnh mắt nhìn như chấp cả vô biênChẳng có thời hạn, chẳng có khoảng trốngChỉ tuổi trẻ, chỉ tình yêu vĩnh viễn .Người mới đến những nơi tôi từng đếnLại con đường vạt cỏ tuổi mười lămLại hàng cây nghe tiếng thủ thỉLời thành thật, dối lừa trên ghế đá …Nào niềm hạnh phúc, nào là đổ vỡTôi thấy lòng thấp thỏm không đâuMuốn giãi bày cùng ai đó đôi câuVề tổng thể những gì tôi sẽ trảiMong rút ngắn dặm đường xa ngáiĐể cho người tới đích bớt gian nanBao khổ đau, sung sướng đời mìnhXin Tặng Kèm bạn làm bước thang niềm hạnh phúcNhưng tôi biết chẳng giúp gì ai đượcNhững vui buồn muôn thuở cứ đi qua

HOA TÍM NGÀY XƯA-  CAO VŨ HUY MIÊN

Con đường em về ban trưaHoa tím nghiêng nghiêng đợi chờTuổi em vừa tròn mười bảyTóc em vừa chớm ngang vaiCon đường em về mưa bayTa đứng trông theo bao ngàyTừ khi nào lòng cứ ngỡYêu người mà nào có hay !Con đường em về thơm hươngNgọc lan khuya rụng trong vườnTiếng dương cầm đâu lặng lẽĐưa ta về phía cuối đườngCon đường em về năm xưaCó biết hay chăng giờ đây

Hoa tím thôi không chờ nữa

Chỉ còn ta đứng dưới mưa …Trên đây là những bài thơ hay về tuổi học trò do dean2020.edu.vn đã tổng hợp và san sẻ đến những bạn. Hy vọng rằng với những bài thơ về tuổi học trò trên đây hoàn toàn có thể giúp bạn lưu giữ những khoảnh khắc thanh xuân tươi đẹp nhất trong cuộc sống của minh và luôn phấn đấu để có đời sống tốt hơn từng ngày bạn nhé !

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.